Liên hoan nhỏ

Hôm nay là ngày cuối kết thúc học kì 3, có lẽ là bắt đầu từ hôm nay mình được nghỉ hè. Một bữa tiệc nhỏ mở ra để chào mừng ngày nghỉ hè. Bữa tiệc không xa hoa, không màu mè, chỉ là 1 buổi ăn uống, cùng hát karaoke với nhau ^^.
Những bức ảnh tái hiện lại bữa tiệc nhỏ ---->

Bạn Hạnh vui quá nhỉ!?

Bắt đầu vào phòng
Mình bắt đầu bài Chợt yêu
Thêm Hằng ú
Thức ăn ít nhưng được các bạn ủng hộ nhiệt tình
Thức ăn được các bạn ủng hộ dữ dội quá !
Hòa ăn dữ nha ^^
Mình xí cái chân gà ^^
Hà hát karaoke ghê ghê

Thuận 2!
Bây giờ mình cảm thấy hơi nhức đầu,mệt nhưng mà vui...Yêu các bạn nhiều và hẹn gặp lại các bạn vào học kì tới ^^

Chào bình minh, chào buổi sáng !

Thức dậy lúc 5 giờ 15, từ lúc mình chuyển phòng trọ đến nay đã 1 tháng, cũng hiếm khi mình thức dậy vào giờ này, cứ xem đó là một kì tích thức dậy sớm đối với mình đi.
Ra đón bình minh buổi sáng từ ban công lầu 3. Và hôm nay là lần đầu tiên mình đón bình minh từ khi lên SG học.
Đứng trên lầu 3, nhìn phía đằng xa, nhà không là nhà, nhưng có 1 tia sáng từ đằng xa, đó là mặt trời của chúng ta...hihi :))

Dù ở bất cứ nơi nào, tôi vẫn yêu cảm giác này, cảm giác một ngày mới bắt đầu cùng với những tia nắng ban mai lấp lánh, soi sáng...Hạnh phúc là dù ở bất cứ nơi đâu, bạn vẫn thấy niềm vui cuộc sống. ^^!


Tôi sợ mình bị vô cảm

Hôm nay, tôi nhận ra mọi thứ xung quanh mình thật xa lạ, thật buồn. Tôi cảm thấy mình càng ngày càng xa dần thực tế. Tôi cứ mãi đắm chìm trong vô vọng của hạnh phúc mà chính đầu mình vẽ ra, nhưng thực tế chẳng bao giờ đẹp và như mơ...
Mong rằng tâm trạng của mình sẽ trở lại như trước đây.
HỘI CHỨNG VÔ CẢM ĐÁNG SỢ
Bỗng một ngày nào đó, bạn không có bất kỳ cảm xúc nào. Có thể bạn đã rơi vào trạng thái vô cảm...
Mới hôm qua, bạn còn vô tư, yêu đời đấy, hôm nay đã ủ rũ, cảm thấy trống rỗng và chán nản với mọi thứ. Bạn chán nản vì hôm nay không có gì mới, mọi việc lặp đi lặp lại ngày hôm qua. Dù không có lý do gì, teen vẫn than ngắn thở dài, làm gì cũng uể oải, thậm chí là không có hứng thú với chuyện tình cảm. Triệu chứng thường gặp nhất là teen thờ ơ với mọi thứ xung quanh, không phản ứng thái quá với những điều xảy ra trước mắt. Muốn buông xuôi tất cả và cảm thấy các mối quan hệ nhạt nhẽo, dù đang có người yêu hay đang trong tình trạng single thì vẫn bị cảm giác này xâm chiếm bất cứ lúc nào!
Đi tìm nguyên nhân
Có thể cuộc sống đối với bạn quá êm đềm, không có nhiều biến động nên cảm thấy chán nản với nó. Hoặc có teen vừa trải qua một lần đổ vỡ của chuyện tình cảm khiến tâm lý xáo trộn. Cũng có trường hợp khi quá nhiều biến động đến cùng lúc khiến bạn không thể giải quyết gần như tất cả được, nên vô cảm chính là cách bạn “xù lông” với thế giới bên ngoài. Nhưng phần lớn, teen mắc phải vô cảm bởi vì cuộc sống quá đỗi êm đềm. Được sống trong đủ đầy, nhận được sự yêu thương của mọi người nên cho rằng cuộc sống toàn những điều lặp đi lặp lại và không muốn có sự thay đổi. Chính suy nghĩ không muốn thay đổi và không chịu thay đổi đó đã khiến teen bất cần và chán nản. Có những teen bị mất phương hướng, suốt ngày chúi mũi làm những việc một mình như nghe nhạc, lướt web, đọc truyện… Họ có thể sống mà không cần giao tiếp với bất kì ai.
Cứ thích sống thu mình trong bóng tối
 Với G.Vương, mặc dù bạn đang nằm trong đội tuyển học sinh giỏi thành phố, gia đình có điều kiện, cuộc sống của bạn là niềm ao ước của nhiều teen. Nhưng câu cửa miệng của bạn trong những lần “chém gió” với bạn bè là chán, hết ca thán chuyện học hành mất thời gian lại đến chán nản vì đơn giản là… chán! Hỏi lý do tại sao suốt ngày chán như thế, Vương tội nghiệp trả lời: “Thử nghĩ xem, một ngày của mình bắt đầu bằng việc học thêm, chiều học nâng cao, tối về nghỉ ngơi hoặc game online. Ngày nào cũng như thế, cuộc sống sao mà ảm đạm!”
Bạn cấp 3 của Tùng (sn 92) hễ ngồi lại với nhau là ngao ngán trước cảnh “bế quan tỏa cảng” của cậu bạn. Lý do Tùng vô cảm là vì hồi học phổ thông, Tùng bị “đá” - cú shock tâm lý đã khiến Tùng trầm hơn hẳn, từ đó mọi người trong lớp hiếm thấy cậu bạn xuất hiện ở chốn đông người. Nhưng rất may là Tùng chỉ vô cảm được hơn bốn tháng rồi sau đó trở lại bình thường nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình và chân thành của đám bạn thân.
Làm sao để "chữa" được "bệnh" này?
Vô cảm chỉ là trạng thái nhất thời của teen thôi. Nên hãy cứ coi nó là chuyện đương nhiên, bạn phải trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc mới trưởng thành được. Còn nếu vô cảm cứ đày đọa bạn mãi thì hãy thử thay đổi một chút xem sao. Như đổi một kiểu tóc mới, mua thứ gì đó trang trí lại căn phòng nham nhở của mình hoặc chịu khó dậy sớm một hôm, không ngủ nướng như mọi ngày nữa... Bạn sẽ thấy cuộc sống có sự thay đổi mới mẻ và thú vị hơn, "bệnh" vô cảm cũng chạy xa từ bao giờ!
Quan trọng nhất, hãy học cách nâng niu những gì thân thuộc xung quanh mình. Có thể bạn không để ý đấy thôi, những thứ mà bạn đang sở hữu: một cuộc sống no đủ, gia đình, bạn bè... là tài sản vô cùng quý giá mà không phải ai cũng có được đâu. Khi đó bạn sẽ thấy sự nhàm chán vơi bớt phần nào. Hãy tập cách mở lòng để không còn mang tiếng là người-vô-cảm, teen nhé!
Tôi muốn được trở về nhà! Về lại ngôi nhà ít tiếng nói, nhưng ở nơi đó tôi có thể nói chuyện với những người mà tôi yêu thương...Và đi trên bờ biển dài, trải đầy cát vàng của nắng, những bóng dương mát mẻ cùng hương gió biển...
Biển Đồi Dương- PT
Tôi muốn thời gian quay lại! Để tôi trở về tuổi thơ, một tuổi thơ không đầy màu sắc, nhưng ở đó tôi vẫn có thể vô tư chơi đùa cùng bạn bè mà tôi yêu mến...Và nói ra những lời chưa nói, làm những gì dang dở...
 .....Send a messeger to my family and my friend...Best wish for u !





 

Bộ ảnh hôm nay học quốc phòng...vui ^^

Một tuần học quốc phòng cũng trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên của tuần thứ 2 mình học quốc phòng, chẳng lẽ hôm qua là ngày đầu tiên mà mình không đi học được tại bận ngủ nên mình...=))
Hôm nay, học về băng bó vết thương trong quân đội. Nó chẳng lạ gì với mình tại từ cấp 3 mình đã học hết rồi, bây giờ ngôi chơi chơi, nghe thầy giảng chút xí rồi xúm lại với tụi bạn băng bó...
Sau một hồi băng bó, chán quá, mình cứ đi lung tung, hết chỗ này đến chỗ khác để tám, rồi quyết định ngồi lại 1 chỗ để cho bạn mượn người để băng bó.
Đi lung tung để 8

Đến lúc chọc phá bạn bè 
Cho bạn mượn tay để băng bó
Tác phẩm bạn băng bó cho
Tác phẩm băng bó 2 tay (giống chuẩn bị uýnh nhau quá !)
Bị bắt băng bó toàn thân
Bị Trúc Hương bó cái chân...(vẫn cười được +_+)
Bị bó luôn cái tay...(cũng dã man thật)
Bị bó hết toàn thân mà vẫn có thể 2! để chụp hình...(mình cũng sợ mình luôn)
Được bạn Huyền dỳ zai lại =_=

Xác ướp vừa bị quấn, vừa nhắn tin ^^
Nhắn tin khí thế, để mấy bạn băng băng, bó bó =))

Quyết định tháo ra, thấy cũng ghê ghê
Một buổi sáng trôi qua, cũng là 1 ngày thật là vui, vui vì có những người bạn, vui vì thử làm một "xác ướp" ^^

Yêu thầm

Rồi một ngày tôi nhận ra, trong tim mình...có chút nhung nhớ, có chút vấn vương...tôi ngớ ngẩn nghĩ rằng "mình bệnh rồi". Đó nào chẳng là bệnh sinh học bình thường, mà là 1 căn bệnh của tâm lý...Đó là tương tư...tôi biết yêu...và  tôi đang yêu...
Yêu ư, có lẽ là điều vớ vẩn, tôi cứ nghĩ đó nào phải là điều không thể đối với một người luôn cho mình có trái tim tượng đá,...vì bởi lẽ tôi đã ngăn cản trái tim mình bằng nhiều bức tường cuộc sống. Nhưng tại sao trái tim ấy lại rung động trước bạn...cũng có thể nó đã bị phá vỡ bởi nhiều người trước đây, nhiều người đã khiến cho trái tim tôi thầm yêu, tôi đã thầm yêu nhiều người đến mức làm bào mòn bức tường trong tim mình nứt ra. Và bạn là người sau cùng, người đã làm bức tường ấy vỡ ra...

Tôi nhớ bạn, tôi nhớ bạn nhiều lắm...trong phút ngắn ngủi của sự nghỉ ngơi hình bóng của bạn đã chen vào tâm trí của tôi. Tôi không biết cách nào có thể dừng suy nghĩ ấy lại. Tôi không ngừng suy nghĩ về bạn. Tôi chẳng biết làm sao để dừng lại  ??? Tôi yêu bạn mất rồi!

Lặng thầm, lặng lẽ, giống như vô hình, cảm xúc ấy nhẹ nhàng lướt qua tôi, làm trái tim tôi như vỡ ra...

Từng ngày trôi, trôi, cứ trôi mãi, làm cho tôi càng nhận ra rằng : Tôi yêu bạn rất nhiều !

Kín đáo và âm thầm, tôi ngắm nhìn bạn hay nói chuyện với bạn như những người bạn mà bấy lâu nay chúng ta quen biết nhau. Và chẳng bao giờ những lời trong tim tôi thốt ra thành lời.

Những suy nghĩ ấy chỉ mình tôi biết, chỉ mình tôi biết là tôi yêu bạn. Tôi muốn cho bạn biết tình cảm của tôi dành cho bạn, nhưng tôi...tôi cảm thấy sợ hãi nhiều thứ, chính nỗi sợ hãi ấy đã khiến tôi dừng lại một lời nói trong tim mình là :"Tôi yêu bạn"

Rồi một ngày, bạn cùng với một người mà tôi chẳng hề quen biết cùng nắm tay bước trên con đường trải đầy hoa và hạnh phúc...Lúc ấy, một lần nữa bạn làm trái tim tôi như vỡ òa thêm lần nữa. Bạn làm tôi đau, bạn làm trái tim tôi tan vỡ. Niềm tin và hy vọng chờ một ngày mà trái đất quay chậm lại để tôi có thể nói lời yêu đến bạn. Nhưng có lẽ bây giờ đã quá trễ mất rồi.

Lần này tôi cũng ngắm nhìn bạn và nói chuyện với bạn như những người bạn bình thường như bao người bạn khác. Và chúng ta chỉ có thể là bạn...

Nhìn bạn bên cạnh người bạn yêu, thật là một điều tồi tệ đối với tôi. Dù biết tôi có thể làm mọi chuyện thay đổi để trở thành người đứng bên cạnh bạn. Nhưng tôi chẳng muốn làm điều ấy. 

Tôi không muốn làm người thứ 3, tôi không muốn trở thành kẻ xấu xa...
Dần dần tôi hiểu ra rằng :
Tôi yêu bạn, nhưng tôi biết bạn sẽ chẳng bao giờ là của tôi, nên tôi quyết định sẽ nhớ bạn để một ngày nào đó tôi sẽ quên bạn...

Thôi nhé, chào bạn...Người tôi thầm yêu.

30 giây


Đủ để nói một câu chào và một cái bắt tay.
Đủ để gởi vài dòng offline cho bạn bè
Đủ để bỡ ngỡ nhận ra người bạn cũ.
Đủ để hét lên sợ hãi vì một chuyện ma.
Đủ để ướt một bờ vai lúc chia xa
Đủ để hí hoáy viết lời xin lỗi...

Đủ để cười sặc sụa vì một câu chuyện hóm hỉnh
Đủ để dúi một viên kẹo dỗ dành
Đủ để nghéo tay làm một lời hứa

Đủ để nhìn và đoán
Đủ để ôm thật chặt
Đủ để hôn thật sâu

Đủ để vỗ vai, động viên chân thành
Đủ để phớt lờ một người không muốn quen
Đủ để nói một lời từ chối

Đủ để nhìn thấy một cái vẫy tay của người sắp đi xa
Đủ để làm tổn thương nhau mãi mãi...

Đủ để sign out không thèm nghe một lời giải thích...
30 giây, không ít tí nào, đủ làm một đống thứ.

Nếu có bạn trong 30 giây, tôi cũng chưa biết sẽ làm gì. Chắc sẽ... ôm bạn thật chặt....hay 1 nụ hôn..bất ngờ chăng???.
Còn bạn, nếu có 30s thì bạn sẽ làm gì
30 giây :

Nếu cho em 30 giây:
Đủ để em nói :"Xin lỗi anh"
Đủ để em nói: "em yêu anh"
Đủ để em nói: "em luôn cần có anh bên cạnh"
Đủ để em cảm nhận được hơi ấm của anh
Đủ để em cảm nhận được hạnh phúc khi bên anh

Và nếu cho em được gặp anh 30 giây thôi, lúc đó em sẽ không bao giờ để mất anh đâu.em sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa. Và giờ nếu cho em 30 giây em sẽ nói 1 điều là ''em nhớ anh''

em mong một ngày nào đó em lại được ở bên anh như ngày xưa
I LOVE YOU FOREVER ...!!!
Cuối cùng mong anh hãy để ra 30 giây để đọc những gì mà em gửi cho anh.
dù có lẽ chẳng bao giờ anh có thể đọc được những dòng này đâu!!!!!

Endless love :

Nếu có 30 giây em chỉ muốn nhìn anh thật sâu, để trong tim em luôn có hình bóng anh ......dù anh sẽ bên cạnh em hay không???

Sponsor