tag:blogger.com,1999:blog-14868701322986479702024-03-16T13:59:24.096+07:00ThanhHuong's BlogThanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.comBlogger70125tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-75936544528076364152024-03-16T13:55:00.001+07:002024-03-16T13:58:23.090+07:00ĐIỀU ƯỚC NHỎ NHOI<p> Bây giờ, tôi chỉ ước mình trúng một tờ vé số giải đặc biệt, để trả hết nợ ngân hàng, rồi đặt dịch vụ hoả thiêu sau khi chết, không phải trầm luân trong kiếp luân hồi nữa, không muốn quanh quẩn nơi trần thế này nữa, cát bụi trở về với cát bụi. Nghèo không phải là cái tội, nhưng không có tiền thì không thể nào làm những gì mình ước được. </p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-82754165299037995472023-03-05T10:41:00.001+07:002023-03-05T10:41:28.472+07:00Ngồi buồn bật khóc<p> Tôi nhớ mẹ, tôi nhớ ba...vì một câu chuyện vu vơ của ai đó hay một bộ phim đang xem lướt qua hoàn cảnh của nhân vật, tôi lại nhớ đến rồi bật khóc. Không dám nói với ai về tôi rất nhớ ba mẹ mình, không dám chia sẻ cùng ai. Cất giấu nỗi nhớ họ vào tim mình. Lao vào công việc bận rộn như giả vờ quên đi, để rồi vô thức bật khóc. </p><p>Tôi mồ côi ba khi lên 16 tuổi, mồ côi mẹ khi đã được "nửa cuộc đời". Thời gian càng tiến về phía trước thì thời gian ở bên cạnh những người thân yêu càng ngắn dần. </p><p>Một người cậu họ của tôi đã từng nói, mẹ bây mất, thế hệ của cậu cũng gần đất xa trời, vài bữa đi hết như ba mẹ mấy đứa vậy, câu nói vu vơ lúc tôi gặp cậu, tôi giả vờ cười để vơi bớt nỗi đau trong câu nói nhưng nghe sao buồn quá. </p><p>Ngẫm lại có khi tôi ngồi đây, tương lai chẳng biết được thế nào có khi lại ra đi bất chợt mà không ngờ tới. </p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-32596173683960864152022-06-05T12:50:00.003+07:002022-06-05T22:31:55.618+07:00Buồn không nói nên lời<p> Chọn một ngày thích hợp, chẳng nói chẳng cười, chẳng một lời giải thích, em khóc thật to cho vơi đi mọi muộn phiền trong lòng, </p><p>Cô đơn, gầy yếu, một mình, ra đi... Hối tiếc, biết bao nhiêu là hối tiếc, chẳng thể nào quay trở lại để sửa lại lỗi lầm. Dù biết trong đầu đã suy nghĩ tới vậy mà chẳng thể nào về nghe mẹ lần cuối. Hôm đó cố tình đi làm trễ để nhìn mẹ, trông mẹ mệt mỏi gầy yếu, tim như thắt lại, cố kìm lòng lại không đc khóc, để giờ này lúc nào chạy xe đi làm là nước mắt lại tuôn. Đổ lỗi cho cơn mưa...Buồn quá</p><p>Giờ mẹ về nơi chín suối, lòng con quặng thắt đau, bao nhiêu giọt nước mắt cũng không xua tan bao lỗi lầm...Sinh con ra trong đời chưa kịp được trả hiếu thì mẹ đã đi xa. Ôi bao nhiêu xót xa trong lòng con còn mãi, khóc không nói thành tiếng chỉ biết thẩn thờ trông xa xăm trong kí ức bóng mẹ xưa quay về.</p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-78488993159316904402021-10-27T18:03:00.001+07:002021-10-27T18:03:40.417+07:00Vấn đề đối mặt rồi thì nhận ra bài học thôi<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen="" class="BLOG_video_class" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/1OmI4voDJcg" width="320" youtube-src-id="1OmI4voDJcg"></iframe></div><br /><p></p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-43674461539995871612021-10-26T23:46:00.001+07:002021-10-26T23:46:02.935+07:00<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen="" class="BLOG_video_class" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/hhLrMco0WFg" width="320" youtube-src-id="hhLrMco0WFg"></iframe></div>uh, biết mà, chuyện đến thì đến nên có câu "giàu đổi bạn, sang đổi vợ" 🤣🤣🤣. Giờ thì giải thích là không có, tư tưởng không nghĩ đến thì hỏi đến vấn đề này làm gì, im lặng cố gắng có phải hay hơn không. Cùng tuỳ tư tưởng của a thôi, không ép được<p></p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-1811145915040921632021-10-26T15:19:00.002+07:002021-10-26T15:19:31.805+07:00Tù điểuMỗi ngày trôi qua trong lặng im, dù cho tiếng chim hót ngoài kia vang trời. Lững lờ nhìn thời gian trôi qua, lòng vẫn chờ... chờ đợi...chờ đợi...chờ đợi, rồi chờ đợi điều gì đó đến. Để mỗi đêm không còn mơ thấy ác mộng. Không khóc được thành tiếng. Cảm giác chỉ là một cái xác, cố giao tiếp xung quanh cho phù hợp, còn tâm can thì chẳng còn cảm giác gì nữa. Chẳng thèm nghe nhạc nữa, chẳng thèm đọc sách nữa, cũng chẳng thèm gì nữa. Biết làm gì bây giờ, mãi mông lung trong thế giới như vầy mãi sao?! Cảm giác quên dần cách dang cánh, quên dần cách tung bay, quên mất rồi làm sao đây...Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-65562228413115650602021-09-28T07:16:00.000+07:002021-09-28T07:16:25.612+07:00Không Thể Buông<p> 13 năm, ngày ông ấy ra đi mỗi năm nhớ lại câu chuyện vẫn còn in hằn trong tâm trí mỗi khi tôi nhớ lại. Ba tôi mất đc 13 năm rồi. Cuộc gọi cuối tôi nói ba :"con sắp về", ba nói:"uh, về đi".Thời gian cũng làm tâm trí quên mất âm thanh quen thuộc của ba. Chỉ nhớ được câu nói trong quá khứ.</p><p>Nhưng về đến nhà mọi người tụ tập có chuyện chẳng lành...Suốt đám tang chẳng rơi một giọt nước mắt vậy mà về sau ôm gối khóc như mưa. </p><p>Nhắc đến là không thể nào quên được những ngày tháng ấy. Cũng gần tới ngày giỗ ba, dịch bệnh như vầy chỉ cần cúng một mâm cơm, anh chị em nhớ thì về. </p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-79778035393363272852021-09-20T09:25:00.006+07:002021-09-20T09:26:24.233+07:00Trung Thu năm nay<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOCtQbq787b2ievxh8J3nHpE76dDLJRO2JodiEGg7x2GTjMCZ5peUjYF05wKPrQzXfE92MYTBXWIdFGQYWr7B2Rzv6d4tYWoDe7wAgae-d9cTbPAdGUzQvju6RXTSsIjcOFAcJnN8lHFNu/s1828/695E1D13-AEDD-46BD-85CF-95A2C020D004.jpeg" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1300" data-original-width="1828" height="228" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOCtQbq787b2ievxh8J3nHpE76dDLJRO2JodiEGg7x2GTjMCZ5peUjYF05wKPrQzXfE92MYTBXWIdFGQYWr7B2Rzv6d4tYWoDe7wAgae-d9cTbPAdGUzQvju6RXTSsIjcOFAcJnN8lHFNu/s320/695E1D13-AEDD-46BD-85CF-95A2C020D004.jpeg" width="320" /></a></div><br /> Lại một mùa trung thu nữa lại đến , phải nói năm nay Trung Thu buồn. <p></p><p>Mỗi năm còn được nhận bánh trung thu, còn nghe tiếng trống múa lân, đi rước đèn quanh khu phố, ra đường rộn ràng, chờ ngày các trường học từ cấp trung học cs trở xuống cầm lồng đèn đi rước quanh các điểm trong thành phố. Còn hẹn bạn ra ven đường nhâm nhi ly cà phê, ly sinh tố. </p><p>Năm nay, do dịch covid, cái gì náo nhiệt cất hết vào nhà. Ảm đạm, buồn, thất nghiệp,...</p><p>Vẫn hy vọng một ngày tươi sáng mang dịch covid đi xa. </p><p>(ảnh mấy đứa cháu tự chế đèn từ lồng chim)</p><p><br /></p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-23086196480612468532021-09-17T07:33:00.001+07:002021-09-17T07:33:44.022+07:00Bạn sợ chết không?<p> Tôi thì không sợ chết, tôi chỉ sợ bệnh nằm liệt giường, chờ sự cứu rỗi của ai đó đến bên, đút cơm đút thuốc </p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-6467342302183643882021-09-14T22:57:00.004+07:002021-09-14T22:57:48.043+07:00Lo Lắng<p>Bệnh quay trở lại, cứ nghĩ đơn giản uống thuốc là hết như lần trước của 2 năm trước. </p><p>Sinh con xong không nghĩ nó đến nhanh đến vậy, đôi khi chỉ muốn xảy ra nhanh hơn để kết thúc cái suy nghĩ tiêu cực trong mình nhưng lại nghĩ đến con, mình vô trách nhiệm đến vậy sao, con còn nhỏ muốn đi sớm, rồi...mình chỉ muốn nhìn thằng bé lớn, lại mâu thuẫn trong lòng giờ bệnh vầy việc đâu ra mà có tiền để sinh hoạt trong khi đó tiền mẹ cho trước kia cũng dùng để duy trì sau sinh cho con nay còn đâu, chồng thì mình cũng không tin tưởng được, lương anh đi làm đủ để trả nợ ngân hàng việc sửa nhà, mình không làm sao có dư để dành cho con sau này đi học. </p><p>Mọi thứ cứ dày vò trong tâm trí, muốn chia sẻ với chồng nhưng giao tiếp hằng ngày đôi khi anh nói vài câu khiến mình không muốn tiếp tục chia sẻ, rồi giấu đi vào trong lòng. Quên đi bằng cách lên mạng tìm sách đọc, đọc rồi lại nhớ.</p><p>Mà bệnh của mình không phải cần uống thuốc đều là bớt, còn cần nghỉ ngơi, không stress...lấy chồng có con, giao tiếp hằng ngày sao bằng ở với mẹ mà sao không tránh khỏi việc căng thẳng. Ngày nào cũng soi gương sao nó không giảm bớt nhỉ. Đêm nào cũng trằn trọc. Mà mẹ nay cũng bệnh của tuổi già...</p><p>Buồn này làm sao giảm bớt đây. </p><p>Đôi khi chỉ muốn trúng 1 tờ vé số vài tỷ giải quyết chuyện này rồi ra đi cũng an lòng. Nhưng chỉ là mơ mà thôi. </p><p>Haiz. Lại khóc nữa rồi</p><p>Hẳn là lời thầy bói nói đúng về mình, lúc ấy không tin, giờ lại thế này mình chỉ muốn đi quyên sinh cho thân xác này nhẹ nhàng, dù cho lòng có nặng nề đến thế nào</p>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-52799928269602358752020-06-18T13:24:00.000+07:002020-06-18T13:24:17.524+07:00Khi Nỗi Đau Dừng Lại<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khi-noi-dau-dung-lai-nguyen-ha.Yxs3Svfm2vHp.html">https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khi-noi-dau-dung-lai-nguyen-ha.Yxs3Svfm2vHp.html</a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjhganeHoh1brfGsiuqic-gj_93xWUVL8KRPGWkNfmzdqtsOsmzsBRYJ7z5vzk6urzZV-6KN8-Y4Rukcbmyfr653NEXOUh6eGCujCaB0DIHxz82AoD4HzR15ZTMjjrUMZIHonmFfwA2X2Ks/s1600/06B5244A-C035-4EF7-9D14-90F4D2CA5A21.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1600" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjhganeHoh1brfGsiuqic-gj_93xWUVL8KRPGWkNfmzdqtsOsmzsBRYJ7z5vzk6urzZV-6KN8-Y4Rukcbmyfr653NEXOUh6eGCujCaB0DIHxz82AoD4HzR15ZTMjjrUMZIHonmFfwA2X2Ks/s320/06B5244A-C035-4EF7-9D14-90F4D2CA5A21.png" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.blogger.com/video.g?token=AD6v5dzPeEp1H-QXOl3phAXSbIfdhqWgC2ocwKL6rRZqBayTOUOupHdh-9LSTs5JpTG--10RGTR5RowvF3gCrgzlfw' class='b-hbp-video b-uploaded' frameborder='0'></iframe></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-56571203841855228392019-03-01T18:29:00.001+07:002019-03-01T19:32:16.849+07:00 MỘT TRIỆU KHẢ NĂNG<span style="font-size: large;"><iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="270" src="https://www.youtube.com/embed/W-MihXf7Y2c" width="480"></iframe><br /></span>
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Chúng ta quá nhiều đối lập, có cảm xúc đấy nhưng lại cố chấp giữ riêng cho mình 1 điều ước rằng đối phương sẽ vì mình mà 100% gạt bỏ những khoảng cách.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Người lớn tuổi là tôi, nên chuyện yêu đương không thể nào nói bằng miệng mãi, cũng không thể nào đặt niềm tin vào 1 người quá trẻ và dễ bốc đồng. Rồi chúng ta sẽ đến đâu nếu chưa hiểu gì về nhau, yêu nhau đến đâu mà tôi dám từ bỏ tất cả cuộc sống mà" từ lâu tôi đã tha thứ", quá khứ có đau khổ nhưng hiện tại tôi đã gạt bỏ mà sống đến giờ, rồi tôi phải từ bỏ nó khi tôi cố gắng xây dựng, để đến bên nhau.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Yêu thôi chưa đủ, hiểu nhau bao nhiêu mà dám chấp nhận tôi chứ, quá khứ tôi chẳng đẹp, chẳng màu hồng như tôi đã vẽ ra cho người thấy, hơn nữa với người trẻ thì tôi càng sợ hơn, sợ phải níu giữ vì tình cảm người trẻ dễ thay đổi, tôi sợ mình lẻ loi đơn độc nơi xa lạ.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Bản tính lo xa, nên tôi chẳng dám hứa gì cả, tất cả câu trả lời đến bên người cũng là cũng ấp úng của sự chưa tin tưởng, tôi sợ mình sẽ đau lòng khi thấy người vẫn giấu cảm xúc của quá khứ, chưa dám vứt bỏ quá khứ đau buồn ấy mà đến với bên tôi.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Vì 1 triệu khả năng, mà chẳng biết khả năng nào xảy ra, nhưng lòng tôi luôn xuất hiện hướng xấu đầu tiên, nên tôi luôn lo lắng cho mình, đúng ích kỷ phải không người trẻ ơi, đừng thích tôi nữa nhé.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Nếu có thể hãy đợi tôi, kinh tế tôi vững vàng tôi sẽ gặp người, còn không đợi được tôi thì tôi vẫn gặp để biết rằng người luôn hạnh phúc khi không có tôi, người hạnh phúc là tôi vui rồi.</span><br />
<span style="font-size: large;">Nhưng thật ra tôi rất sợ mất người, sợ mất đi cảm xúc này, tôi muốn bồng bột mà vứt bỏ những điều tốt đẹp ở bên tôi khi không có người, tôi sẽ phải chấp nhận điều tốt đẹp xung quanh mà quên đi cái cá nhân của tôi là yêu người.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Dù tôi có làm gì tôi cũng đều nghĩ về người, người khỏe không, vẫn vui khi cuộc tình dang dở ấy chứ. Giờ người đang làm gì? Tôi muốn bên cạnh mà ngắm nhìn.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Đôi khi tôi nghĩ, chúng ta như trò chơi bập bênh, ai nặng hơn người ấy thắng không nhỉ? Tôi sợ mình là người tiến về phía người, nặng lòng hơn, để chịu tổn thương nhiều hơn, thế thì làm tôi lo lắng thêm. Bệnh tim ngày càng nặng hơn, tôi chỉ mong 1 ngày nó đập chậm lại để dần dần tắt đi và chìm dần trong quên lãng.</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;">Trong đầu tôi vô cùng hỗn độn, làm thế nào bây giờ, từ bỏ hay là chạy đến, cố chấp hay chấp nhận. Đau lòng thật đấy</span><br />
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<span style="font-size: large;"><br /></span>
<br />Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-11030532635805651492019-02-25T01:15:00.003+07:002019-02-25T01:28:53.728+07:00TRỞ THÀNH HAY TRƯỞNG THÀNH<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><br /></span></div>
<span style="font-size: large;"></span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;">Ngày đó đừng cãi lời mẹ mà ở lại quê nhà học tập thì bây giờ chẳng phải chật vật 5 năm trời chưa trả xong nợ hồi đi học xa. Từng chữ ghi trên đây mang lại những điều tiếc nuối, nhưng không hẳn là hoàn toàn, nếu không nhờ đi học xa thì đầu óc chẳng mở rộng kiến thức, chẳng có thêm nhiều bạn bè nhiều vùng miền, chẳng có thêm vài 1 học mà lần đầu tiên chạm đến, ở nơi lạ học thêm điều mới, hỷ nộ ái ố đều có, đó cũng là nền tảng cho đường đời về sau.</span></div>
<span style="font-size: large;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nếu như thời điểm ấy, tôi là đứa bướng bỉnh của cái tuổi nổi loạn "thời kì dậy thì", không vượt ra cái vách của gia đình thì tôi không biết đến khi nào tôi có thể tự thay đổi bản thân, đi làm lo cho mình. Nhớ lại lúc đó, tôi khóc sướt mướt trong phòng la oang oang rằng không muốn học ở quê mà muốn lên thành phố học, chấp nhận những trận đòn ương bướng của tôi từ cơn thịnh nộ của mẹ. Vậy mà mẹ vẫn cho tôi đi học, dù ba đã mất 2 năm. Cũng vì thương tôi giờ tôi vẫn làm mẹ lo lắng như vậy, tôi thật đáng trách. Mỗi ngày đi làm cố gắng trả bớt nợ, để mẹ bớt gánh nặng lo toan, nhưng chẳng dư mà cho mẹ để mẹ vui chơi ở tuổi đã lớn. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi không biết con người ngoài kia thế nào, nhưng đối với tôi, tôi nghĩ mình đã qua thời kì dậy thì, bớt nổi loạn, trầm tính hơn và ít nói, chỉ có lúc bạn bè thân mới mở lời mà trêu ghẹo cho vui, còn hầu như tôi chẳng muốn nói hay chẳng biết nói gì, đôi khi đâm ra bệnh đấy. </div>
<div style="text-align: justify;">
Hẳn bây giờ tôi trở thành người theo cách mà người ta nói rằng sống như người đã chết, sống ích kỉ chỉ biết 1 mình mình buồn, 1 mình vui, ít chia sẻ cho ai, ai làm gì làm mình mặc kệ, nên dần dần tôi xa lánh nhiều mối quan hệ tôi nghĩ nó sẽ làm tổn thương tôi, dần dần tôi trốn tránh sự xung đột của mọi người xung quanh. </div>
<div style="text-align: justify;">
Tránh sự xung đột hay sự tranh cãi của người khác đều có lý do cả, vì tuổi thơ tôi gắn liền với bạo hành, bạo lực gia đình, đâm ra tôi mệt mỏi khi tiếp xúc hay thấy người người cãi nhau, người người đánh nhau. Gần đây trên mạng xã hội có đăng 1 video nói về vấn đề cãi nhau to tiếng, xét về tâm lý học người quát mắng mình cũng vì họ lo lắng họ đang bị dưới quyền ai đó, vì thế họ la mắng người khác để tạo cho họ 1 quyền thế hơn người khác,để nghĩ rằng họ đã thắng, rồi người ta giải thích và đưa ra các biện pháp đơn giản về lời nói trả lời lại để người quát mắng kia nghĩ họ đã thắng. Hầu hết mọi sự cãi nhau, xung đột cũng vì hơn thua ai hơn ai, ai to tiếng, nói nhiều là người thắng, chẳng ai thắng ai cả, càng nóng giận càng to tiếng thì càng nói ra lời ngông cuồng ngu ngốc mà thôi. </div>
<div style="text-align: justify;">
Nên tôi luôn nhắc nhở mình, ai chửi mình cứ để họ nói, ai trách móc mình cứ để họ trách, họ có lý lẽ của họ, tôi vẫn cảm ơn vì họ đã nói, việc tôi làm tốt nhất lúc xung đột là im lặng, hay đi chỗ khác, họ nói không ai nghe hay tôi có làm người nghe thì cũng giả vờ để người ta chia sẻ nỗi bực bội đó như 1 cách họ xả stress. Con người mất cân bằng trong tâm lý dễ nỗi cáu, phát giận, hờn trách như cách để đổ lỗi cho người khác.Trong câu chuyện phần sai phần đúng tự người làm người ta biết trong lòng rồi, tự người làm đã tự cho mình lý lẽ riêng thì mình là người ngoài chẳng phải tranh cãi làm gì.</div>
<div style="text-align: justify;">
Mà cũng nực cười, người làm mà không biết mình sai còn đổ lỗi cho người khác thì họ tự giải quyết cuộc đời họ, tôi cũng chẳng hứng thú gì để giải thích, với những người "vô lý" như thế. Và tôi luôn hạn chế nói chuyện nhiều với họ đỡ phải lây lan tâm lý đỗ lỗi cho người khác.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Xung quanh những người mà tôi quen hay trên mạng nhan nhãn người không hạnh phúc trong chuyện hôn nhân gia đình thì tôi không vì thế mà áp đặt cho mình 1 bức tường chuyện yêu cũng chỉ là đau khổ, tôi vẫn vui vẻ nhận ai trao tình cảm cho mình, ai tốt với mình. Mà trước giờ tôi toàn gặp người chỉ nói chẳng thấy làm, nên cũng chỉ cười cho qua, vì người ta có thương mình đâu mà viễn vông cho dông dài, có yêu mình thì hành động chứ nói bằng miệng gió thổi cũng bay đi. Nên với tôi yêu hay không yêu cũng không quan trọng bằng mình có vui vẻ mỗi ngày, và mỗi ngày đều kiếm có tiền đầy túi là hạnh phúc rồi. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cuộc sống của tôi thì tự tôi quyết định, dù quyết định đó người ta nghĩ rằng sai hay đúng thì tôi vẫn chấp nhận, điều đó có xảy ra theo chiều xấu thì vẫn chấp nhận vì đó là quyết định của tôi, không có điều gì tôi hối tiếc qua quyết định đó cả. Có ai sống thay ai đâu, mẹ ba sinh ra mình thì cũng nuôi lớn mình chứ mọi hoạt động mình đi học hay đi làm cũng vì mình, có vì ai đâu, ba mẹ hay người lớn cũng chỉ là những người hướng dẫn, làm theo hay không làm theo thì cũng vì bản thân mình. </div>
<div style="text-align: justify;">
Nên cảm xúc của tôi không thể vì người ta buồn mà tôi buồn theo, không thể vì người ta vui mà tôi vui theo,phải lạc quan thì sống khỏe. </div>
<div style="text-align: justify;">
Tự bản thân sống 1 mình quen rồi, tự thấy mọi chuyện xung quanh thế nào thì bản thân tự chắt lọc ra mà sống mà vui mà cười, đôi khi vui cười 1 mình, khóc 1 mình người ta bảo "điên". Chẳng sao cả, tôi biết tôi là ai là được, không cần ai phán xét, phát xét sinh ra cũng do tư duy cá nhân của mỗi người mà ra, rồi lan truyền thành cái chung gọi là xã hội, rồi áp đặt cho người khác. Bản thân tôi cũng là 1 cá thể trong xã hội đó, dù người ta có áp đặt mình thì do bản thân tôi tự biết mình làm gì.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Yêu thương mình thì mọi người xung quanh dần dần cũng yêu thương bạn thôi, đó là suy nghĩ đơn giản của tôi như vậy. Nên tự tôi xách xe chạy lòng vòng ngắm cảnh, chạy lòng vòng chụp ảnh, chạy lòng vòng nhìn người ta rồi tự cười, thấy cuộc sống xung quanh diễn ra mà bản thân tôi thêm phần động lực cho mình.</div>
<div style="text-align: justify;">
Xung đột trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi, đâu có làm thánh mà làm không bao giờ sai, nhờ đó mà thêm phần tiến bộ hơn. Xung đột sinh ra do cái cũ không tốt nữa cần thay thế cái mới, phải có mâu thuẫn trong cuộc sống thì bản thân tự biết mình thay đổi để cuộc đời an yên.<br />
Với tôi ít nói vì tôi muốn lắng nghe nhiều hơn, nghe nhiều nhất là âm nhạc, xoa dịu đi nỗi buồn trong tôi. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span>Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-3704489286101665782019-02-23T03:14:00.001+07:002019-02-23T03:14:07.744+07:00TỪ CHỐI<iframe allow="autoplay" allowfullscreen="" frameborder="0" height="382" src="https://www.nhaccuatui.com/mh/normal/5gpB2TWjyQH3" width="620"></iframe><br />
Trong 1 buổi cà phê chia sẻ với nhau để nhau nhận ra rằng chỉ nên làm bạn, đừng nên bước tiếp lên 1 bước gọi là tình yêu, rồi cũng sẽ trở nên xa lạ nếu đi qua tình yêu sau tình bạn.<br />
<br />
Tôi và L biết nhau từ hồi học chung lớp cấp 2, rồi từ ngày từ giã trường cấp 2 chuyển lên cấp 3 không còn học chung trường nữa, nên chẳng có liên quan. Lúc tôi đi học xa, tự nhiên được L quan tâm gọi điện thoại hỏi han, cũng vui vì có bạn trò chuyện. Rồi dịp tết được L dẫn đi cà phê họp lớp cũng biết hơn về tính cách của L chứ hồi giờ có biết mặt L đâu dù có học chung lớp chẳng có ấn tượng gì cả.<br />
<br />
Tình bạn nảy nở trong nhau, cũng chia sẻ với nhau chuyện nghề đang học, chuyện cuộc sống. Trong lòng tôi cũng có chút thích thích, nhưng từ ngày L đi nghĩa vụ quân sự 2 năm về, chúng tôi dần trở nên xa lạ, ít nói chuyện, ít tâm sự. Chúng tôi dần xa cách. Những cuộc trò chuyện đối với tôi, L nói chuyện có chút khiến tôi khó chịu, cách cậu ta tỏ ra mình luôn biết rõ mọi thứ, biết rõ chuyện nghề của người khác dù chẳng bao giờ làm. Tôi vì thế cũng dần mất đi ấn tượng tốt về L, tôi càng ngày càng không thích cậu ta.<br />
<br />
Cho tới 1 ngày, vẫn đi cà phê, vẫn nói chuyện, L chia sẻ với tôi về việc sẽ chẳng bao giờ lấy vợ, L sẽ kiếm nhiều tiền, xây 1 căn nhà, để đến chết con cháu L tới thờ cúng, chăm nom nhang đèn. Tôi sau khi nghe xong thật nực cười, L nghĩ cũng đúng, nhưng có vẻ như cậu ta muốn từ chối tôi dù tôi chưa bao giờ nói thích hay nói yêu hay là hành động thích. May đấy, chúng tôi đó giờ chưa qua mức tình bạn mà cậu ta hay bản thân tôi cứ trốn tránh mỗi khi ai chọc ghẹo rằng "chừng nào 2 đứa lấy nhau".<br />
<br />
Cứ làm bạn đến chết cũng được, như thế có lẽ sẽ tốt hơn là quan tâm nhau hay trở thành người yêu.<br />
<br />
<br />Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-53228564091646128492018-10-16T22:32:00.000+07:002019-02-10T02:07:55.210+07:00MONG MANH GIỮA ĐỜITôi không biết cuộc đời người khác thế nào, riêng tôi là những chuỗi ngày chết khi vẫn còn thở. Tôi luôn hy vọng vào ngày mai, khi ngày hôm nay tôi luôn sống trọn vẹn với những điều cuộc sống mang tới. Rồi một ngày cuộc đời như vỡ tan hy vọng thì cũng thất vọng thôi. Không có tình yêu, không ai chia sẻ, gia đình đấy thì cũng chẳng còn ai nhìn thấy tôi thế nào, bạn bè thì cũng khoảng cách xa vời khi vật chất lên ngôi. Không tiền thì chẳng có gì bên cạnh lâu cả. Mênh mông vô tận trong nỗi buồn cô đơn, dần dần tự tập thành thói quen mà sống, nhìn mọi thứ xung quanh mà thở, đến khi nào "ông trời" không muốn cho sống nữa thì thôi.<br />
Thật là tiêu cực.Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-81667378458480804102018-08-01T21:16:00.001+07:002019-02-10T02:08:25.547+07:00MẤT NIỀM TIN VÀO ĐÀN ÔNG<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGL82laXFFq5Olu0fdmefOZg_Zv-2KNtnJ9CYiJJvDkUd3hTZvuxc2MWl3oSe-7Ivu7rAy2U_JYi_ViMB6G6F26XA4XBYNCw_bEVM0Lm9xIe8ooi9-l5JSgIYUgVq0GB-NTIrrC4PgAxtT/s1600/baohanhtrem_VFJY.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="362" data-original-width="500" height="231" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGL82laXFFq5Olu0fdmefOZg_Zv-2KNtnJ9CYiJJvDkUd3hTZvuxc2MWl3oSe-7Ivu7rAy2U_JYi_ViMB6G6F26XA4XBYNCw_bEVM0Lm9xIe8ooi9-l5JSgIYUgVq0GB-NTIrrC4PgAxtT/s320/baohanhtrem_VFJY.jpg" width="320" /></a></div>
<br /></div>
<div style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: justify;">
Những chuyện quá khứ đã ngủ yên chắc mình nên cho nó yên nghỉ. Nhưng để lâu trong lòng liệu mình có vui vẻ hay dằn vặt mãi trong tim. </div>
<br />
<br />
<div style="text-align: justify;">
26 tuổi bản thân mất niềm tin vào tình yêu mất niềm tin cho tương lai, vô định hình trong không gian mà mình tự cho là "tự kỉ".</div>
<div style="text-align: justify;">
Đối với người con gái đó là giá trị bản thân cũng như giá trị sống bị đánh giá bởi những điều mà con người tạo ra là "không trong sạch". Nếu như không có người đàn ông chắc gì người phụ nữ đã bị mang nhiễm trong sạch hay không trong sạch. Đôi lúc nghĩ lại, mình đã cố tự giết mình đôi lần vì điều người ta đã nghĩ nếu như mình chia sẻ cho nhiều người biết về chuyện quá khứ, vì những con người mình gọi là anh. Nếu mình không về lại đây chắc mình sẽ không bao giờ nhớ đến và nghĩ đến điều này thường xuyên đến vậy. </div>
<div style="text-align: justify;">
Có lúc mình chia sẻ với dì việc mình cố ý tự sát, dì bảo "Ở ngoài nhiều người không đủ tay chân nhưng người ta vẫn có nghị lực sống, chẳng lẽ con đầy đủ tay chân mà lại nghĩ bậy như vậy. Đừng làm vậy con". Câu nói ấy khiến tôi muốn trực trào nước mắt, chỉ có thể nói cho người mà mình tin tưởng chẳng thể nói được với những người sống bên cạnh dưới 1 mái nhà gọi là "gia đình".</div>
<div style="text-align: justify;">
Điều mà nãy giờ vòng vo đó là cái gọi là "lạm dụng". Có lần mình viết nhật ký rồi để cuối năm đốt đi vì chẳng muốn ai nhìn thấy. Lúc ba mất mình nói trong âm thầm "ba ơi, giúp con vượt qua những suy nghĩ đó nếu không con sẽ sống trong cô độc, con không muốn chết vì lời tiên tri của người khác". Có lúc mình khóc trong âm thầm "tại sao mình lúc đó ngu đến vậy, tại sao giờ mới biết," muộn màng thật nhiều. Đến giờ chỉ biết trách bản thân, có lúc mình muốn tự sát, có lúc mình muốn giết người đó nhưng càng nghĩ càng không thể làm vì họ bị gọi là người thân. Gia môn bất hạnh.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sống mang tiếng là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra mà họ đối xử với nhau rất tệ. Họ âm thầm tranh nhau vì cái tài sản cỏn con của ba mẹ để lại, thật sự chán vô cùng. Trách ba mẹ sanh con cái cho nhiều rồi anh em đối xử với nhau như chó với mèo, hay trách tại anh em lớn hết mà không biết nghĩ chỉ ích kỷ vì tiền tài vật chất kia. Hẳn là chữ "nghèo" mà ra nhỉ!? </div>
<div style="text-align: justify;">
Nghèo về tính cách, nghèo về tinh thần, nghèo về lời nói, nghèo về hành động, nghèo về vật chất. </div>
<div style="text-align: justify;">
Bản thân mình quá bất lực khi nhìn cảnh ba mẹ đánh nhau lúc mình còn rất nhỏ, có bữa ba đâm mẹ chảy máu đùi mà mình chỉ biết chạy quanh nhà mà khóc.Anh có lúc hay đánh mẹ vì nói không nghe. Anh cũng có lúc hay ức chế chuyện gì là cứ đè đầu mình mà đập, có bữa ăn cơm mà chan nước mắt thế vẫn bị mấy anh đập. Hoàn cảnh sinh ra thói quen, thói quen sinh ra tính cách. Mình cũng bị ảnh hưởng từ môi trường sống như thế nên cũng hay cãi nhau với thằng em vì cái tính hỗn láo của nó vì được mẹ bênh do là con út. Lúc đó không hiểu sao lại nóng giận vì 1 lời nói của thằng em không cố gắng vì tương lai, không hiểu sao lại nóng giận vì mẹ quát mình "mày đi đi" khỏi cãi nhau, thế rồi xung đột. Làm trò hề cho người ta xem. Nghĩ lại lúc đó mình 'trẻ trâu' thiệt. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Hai năm nay mình cố gắng tập thay đổi, thay đổi tính bốc đồng của tuổi trẻ, tính cáu gắt của tuổi dậy thì, tính liều của ngày bé, hẳn là mình thay đổi 90% rồi đấy. Nếu không chắc mình đã nằm dưới hố sâu của nấm mồ được khắc tên lên bia mộ "mẹ lập bia". Hì</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Chuyện ngày bé kể chi tiết ra chắc vừa ghi vừa khóc, ký ức vẫn cứ mãi in sâu trong tâm trí, có chết chắc có lẽ mới quên hết đi. Niềm tin về những gì mình đã từng hy vọng giờ thì tan theo mây khói, chẳng dám yêu ai dù ai đó đã nói và hành động để mình biết rằng là yêu say đắm.<br />
Niềm tin đã mất là ngày mình đánh mất đi bản thân vì sự ngu ngốc, ngốc nghếch, ngây ngô của tuổi thơ vì hành động của người đó. Nên mình chỉ muốn 1 điều ước duy nhất để quay trở lại thời điểm đó, tranh đấu đến cùng. Để không phải đến những năm gần đây mới được phơi bày trên tin tức.Thời điểm trong đêm tối mà nghĩ lại lòng mình đầy bão tố. </div>
<div style="text-align: justify;">
Đó là gì thì đứa bạn thân mình cũng đã biết, đó là gì thì những đứa trẻ con ở thời của mình, những đứa bạn hàng xóm của mình cũng đã biết, tại vì không nhắc đến thôi, chẳng ai còn dám ngồi lại mà tỏ bày.</div>
<div style="text-align: justify;">
Nỗi đau là gì? Nỗi đau là bản thân mình cho phép người khác chạm vào những tổn thương mà bản thân mình che giấu, là những điều khiến mình không nói được thành lời, không người lắng nghe, không sự an ủi, cũng chẳng có nổi một giọt nước mắt để xóa mãi mãi, vậy nên mình muốn viết ra hết để bài viết này mang theo nỗi lòng mà 23 năm qua mình cất giấu. </div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-76838140224450484232017-07-09T20:41:00.000+07:002017-07-09T21:05:49.936+07:00MƠ HỒ TUỔI 25<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="6345o-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="6345o-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<br /></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="ogia-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ogia-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="ogia-0-0" style="font-family: inherit;">thanh xuân rồi cũng sẽ qua nhưng ký ức về thời gian ấy thật đẹp, tuy không màu mè, vẫn đầy cảm xúc khi nhắc lại. Quá nhiều rắc rối, cũng quá nhiều sai lầm, đó cũng đã xây dựng nên mình ngày hôm nay.</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="41tmk-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="41tmk-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="41tmk-0-0" style="font-family: inherit;"><br data-text="true" /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="9j9s-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9j9s-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="9j9s-0-0" style="font-family: inherit;">chập chững vào đời năm 19 tuổi, bắt đầu vào làm phục vụ nhờ người chị giới thiệu, sau thời gian mình được nghỉ hè, nghỉ lễ, tết. Cũng cảm ơn những người chị, người bạn đã giúp đỡ mình làm việc, đó cũng là quãng thời gian mình làm việc dài nhất cho tới giờ, nhờ đó có chút kinh nghiệm giao tiếp.</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="beatg-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="beatg-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="beatg-0-0" style="font-family: inherit;"><br data-text="true" /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="b6rnq-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="b6rnq-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="b6rnq-0-0" style="font-family: inherit;">21 tuổi, hoàn thành khóa học 3 năm mình về lại làm phục vụ. Mẹ lo lắng cho mình vì ra trường có bằng cấp mà lại không đi làm, mẹ hối thúc mình đi tìm việc cho tấm bằng. Ban đầu nghĩ đi học để biết này nọ, có đi làm thì ở lại đất khách mà làm, nhưng không mặn mà gì mấy với nó nên đâu có tìm việc theo bằng cấp. </span><br />
<span data-offset-key="b6rnq-0-0" style="font-family: inherit;">Do nhiều lý do tác động, vì mẹ thế là đi xin việc ở một cty gia đình theo bằng cấp. Làm được ở đây 2 năm mình cũng nghỉ. </span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="apdsi-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="apdsi-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="apdsi-0-0" style="font-family: inherit;"><br data-text="true" /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="ev1bk-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ev1bk-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="ev1bk-0-0" style="font-family: inherit;">Năm 23tuổi mình cảm thấy chán cty mình đang làm, sẵn tiện đang có xích mích với đồng nghiệp và chia tay mối quan hệ cùng cty, thế mình nghỉ luôn. </span><br />
<span data-offset-key="ev1bk-0-0" style="font-family: inherit;"><br /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="76sbv-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="76sbv-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="76sbv-0-0" style="font-family: inherit;">Quay lại làm phục vụ ở quán cũ. Làm được vài tháng mình nộp đơn đi học một ngành được 3 tháng cũng nghỉ vì không đủ tiền đóng học phí.</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="53s20-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="53s20-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="53s20-0-0" style="font-family: inherit;">Sau khi nghỉ học vài tháng mình, cảm thấy bất mãn và có nghĩ tiêu cực đến cái chết, nhờ bạn bè mình quay trở lại cuộc sống và tiếp tục sống. Sống thì cần kiếm tiền, mình xin việc ở một cty bao bì, làm cũng được 6 tháng. Mình nghỉ cty bao bì lúc đấy giữa năm 24 tuổi.</span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="53s20-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="53s20-0-0" style="font-family: inherit;"><br /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="cd232-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="cd232-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="cd232-0-0" style="font-family: inherit;"><i>Ở 23 - 24 tuổi này, mình cảm thấy sai lầm cho cuộc sống mình quay trở lại vì hồi nhỏ xíu cho đến năm 12 tuổi mình bị một sai lầm mà đến khi học hết phổ thông mới nhận ra nó, nhưng mình vẫn bị cám dỗ đó quay lại vào năm 23 và 24 tuổi. Chuyện này mình cũng mở lòng và kể cho một người bạn rồi, nhờ bạn ấy mà mình mở lòng trở lại. Ăn năn, nghĩ đến chuyện ấy là buồn mãi thôi, khóc cũng khóc, chia sẻ cũng đã chia sẻ nhưng cho dù có đầu thai kiếp khác cũng không hết được tội.</i></span><br />
<span data-offset-key="cd232-0-0" style="font-family: inherit;"><br /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="6dgpj-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="6dgpj-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="6dgpj-0-0" style="font-family: inherit;">Giữa năm 24 tuổi, mình đăng kí học ngành mới sau khi nghỉ làm ở cty bao bì. </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="6dgpj-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="6dgpj-0-0" style="font-family: inherit;"><br /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="1c2h9-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="1c2h9-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="1c2h9-0-0" style="font-family: inherit;">Năm 25 tuổi, năm 2017 này. Mới giữa năm thôi mà mình buồn đến sắp nổ tung suy nghĩ. Ham hố học tiếp, sau khi học và bỏ giữ chừng nhiều ngành</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="ed5ev-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ed5ev-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="ed5ev-0-0" style="font-family: inherit;">Chưa có người yêu, chưa có việc làm, thiếu thốn như thế ở tuổi này người ta hay gọi là chưa ổn định. </span></div>
</div>
<br />
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="c4boj-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
</div>
<br />
<div class="" data-block="true" data-editor="72jla" data-offset-key="fnk99-0-0" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: pre-wrap; widows: 1; word-spacing: 0px;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fnk99-0-0" style="font-family: inherit;"><span data-text="true" style="font-family: inherit;">Làm việc lung tung, chẳng có mục đích, cho đến giờ vẫn bị người lớn trách móc là "phí tuổi thanh xuân".</span></span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fnk99-0-0" style="font-family: inherit;"><span data-text="true" style="font-family: inherit;">Dù biết là tuổi thanh xuân mình phung phí nhiều thứ cho công việc,</span></span><span style="font-family: "helvetica" , "arial" , sans-serif; text-align: left;">trải nghiệm nhiều</span><span style="font-family: inherit;"> nhưng đến lúc này vẫn còn là mơ hồ, cầu mong có gì đó níu giữ mình dù là một câu động viên.</span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fnk99-0-0" style="font-family: inherit;"><span data-text="true" style="font-family: inherit;"><br /></span></span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
Ở tuổi này nhiều người bằng tuổi mình đã ổn định kinh tế, ổn định cuộc sống gia đình, buồn nối tiếp buồn, còn 3 ngày nữa thi rồi mà giờ mình học bài không được, cứ nhớ những cung đường du hí bằng xe máy.</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fnk99-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative; text-align: justify; white-space: pre-wrap;">
Quên cảm ơn gia đình và những người bạn, dù chông gai, dù khó khăn trong vật chất, nhưng tinh thần là "vui vẻ". Vui vẻ mới sống lâu mà (1 nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ vậy đó). Cảm ơn tuổi thanh xuân đã qua để mình biết cuộc sống này muôn màu. Cho dù bây giờ mình vẫn còn đang mơ hồ chuyện mình đang làm.</div>
</div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-10686967598326028732017-01-19T21:30:00.002+07:002017-01-19T21:30:45.190+07:00NGƯỜI KHÔNG TÊNNgày qua ngày, anh luôn phấn đấu vì một mục đích mình đã định sẵn trong đầu...<br />
Những ngày mưa mùa hè dường như đã làm anh lười ra đường hơn, có lẽ mưa sẽ ướt mớ hàng hóa anh đi giao cho người ta...<br />
Anh là một shipper luôn cố gắng làm đúng nhiệm vụ được giao cho. Lần nào cũng thế, mỗi chuyến lăn bánh, là hàng hóa giao đúng hẹn rồi tiền phí giao cho công ty luôn đầy đủ.<br />
Nhưng từ khi cái gia đình nhỏ anh xây dựng lên bỗng dưng sụp đổ, khiến cho anh đau đớn, từ người có trách nhiệm với cuộc sống nay anh trở thành kẻ nghiện rượu. Chuyện là, anh có một người vợ và một đứa con trai kháu khỉnh...<br />
(lười viết tiếp quá)<br />
Mẩu chuyện dựa trên câu chuyện có thật.Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-33762495365176771402017-01-08T20:51:00.003+07:002017-01-08T21:03:47.374+07:00NHỮNG LỜI NHẬN XÉT SAU LƯNG<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4AMdixAU6nB0SO7hZg4HzcnMsvYW-KAk5XJfHw9rjBiC8twslyUevDWTUDNBC7sGeguxBrZYXS16BkK_ydBCwMOk1Gy2d74oiUIDO2k9o8Lf-WwC8KYUOLtCja16pWJuTbEKrXxmnvIF1/s1600/1408087263-noi-xau-sau-lung-1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="186" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4AMdixAU6nB0SO7hZg4HzcnMsvYW-KAk5XJfHw9rjBiC8twslyUevDWTUDNBC7sGeguxBrZYXS16BkK_ydBCwMOk1Gy2d74oiUIDO2k9o8Lf-WwC8KYUOLtCja16pWJuTbEKrXxmnvIF1/s320/1408087263-noi-xau-sau-lung-1.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="" data-block="true" data-editor="9t156" data-offset-key="9rqmq-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9rqmq-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="9rqmq-0-0"><span style="line-height: 19.32px; white-space: normal;"><b><i>Chúng ta thường dễ phán xét và kết luận một ai đó dựa trên hành động của họ mà ta nhìn thấy, chứ không phải là tất cả con người của họ. Xét về mặt tâm lý, nó là dựa trên kinh nghiệm của cá nhân mỗi người. Tuy nhiên, kinh nghiệm thì không phải lúc nào cũng đúng.</i></b></span></span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9rqmq-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="9rqmq-0-0"><br /></span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9rqmq-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="9rqmq-0-0">Có là tôi bạn mới hiểu con người tôi là ai, có là tôi bạn mới thấy tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy, có là tôi bạn rõ ràng tường tận con đường tôi đang đi...</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="9t156" data-offset-key="4ol0p-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="4ol0p-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="4ol0p-0-0"><br data-text="true" /></span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="9t156" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0">Tại sao bản thân mình thay đổi nhanh như chóng như vầy, ngay cả bản thân mình chẳng nhận ra, chắc tại mình làm những gì ngược lại mà trước giờ mình chưa từng làm, nói nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn và hạn chế những gì bản thân mình từng thích...</span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0">Bề ngoài, nhìn mình ai cũng bảo là lesbian hay đồng tính...tại sao mình lại như vậy. Hầu hết những gì đang diễn ra từ tính cách cho tới hành động của mình đều có nguyên nhân của nó. Chẳng có gì mà tự nhiên lại như vậy hết. </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0"><br /></span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0">Nguyên nhân sâu xa nhất là do sự cô đơn ăn dần vào sâu trong suy nghĩ của mình nên hình thành những hành động từ hình thức bên ngoài cho đến những việc làm, làm ai cũng ngỡ mình không phải là con gái. </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Nguyên nhân thứ hai là không dám dựa dẫm vào ai, ngay cả mẹ, dựa dẫm ở đây là tinh thần, những gì diễn ra xung quanh mình, muốn chia sẻ với mẹ, với anh chị em trong gia đình thì thật khó nghe với nhau, vì bản thân không có tiếng nói chung thì làm sao mà nói chuyện được với nhau, thay vì thấu hiểu lắng nghe, thì được thay bằng những lời mắng nhiếc không thương tiếc khi chưa nói hết những lời trong lòng. Với bạn bè thì đâu phải ai cũng đáng tin tưởng mà nói ra hết, có khi người ta lại cười thầm trong bụng vì mình "yếu đuối" như thế.</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Buồn một mình, buồn vì những điều kiện ngoại cảnh trong cuộc sống, buồn cho con người mình không thể nào làm điều mình muốn khi lý trí nó quá nhiều.</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Quen dần làm gì thì cũng lủi thủi một mình, làm gì thì tự mình quyết định mà đôi lúc đúng sai chẳng rõ, đến khi trải qua mọi chuyện một mình rồi mới nhận ra.</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Bản thân vất vả tinh thần như vậy nên mới tự tạo cho mình một vỏ bọc mà bản thân đôi lúc "ngộ nhận"-> "mình là ai? có khi lưỡng tính cũng nên?"</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0">Vậy là sai à!? </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="ah8s5-0-0">Chẳng thèm giải thích, chẳng buồn để tâm nhưng nó làm mình suy nghĩ nhiều, nếu một người nói thì chẳng sao, nay có đến rất nhiều người nói thì rất là đáng lo ngại cho mình. </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Chẳng lẽ ai ý kiến về bên ngoài của mình, mình đều chạy theo giải thích cho từng người sao?</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Sống cho mình đã khó nay sống cho người thì càng khó hơn, lời nói con người như gương như dao </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
thì thế có yên ổn, thôi cứ bình tâm mà giữ lập trường cho mình, ai nghĩ gì đó nghĩ. </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Mỗi người có một cuộc đời, dù có kiếp sau hay không chắc gì mình nhớ đến kiếp này, nên cứ sống trọn kiếp này cái đã, kiếp sau có hay không thì để kiếp sau tính...</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Miễn mình không hại ai là ổn thôi. </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Đôi lúc, đứng trước một người mình thích, mà chẳng dám nói vì có lẽ bị ám ảnh bởi quá khứ, những nỗi đau, những tan vỡ từ người thân trong gia đình, làm lý trí nghĩ quá nhiều nên đến khi muốn nói ra thì người ta đã có người cạnh bên rồi. Dần dần hình thành thói quen, khỏi nói yêu ai để khỏi làm đau lòng mình,thế là hình thành lớp vỏ bọc tự bảo vệ mình, tự tách mình ra khỏi xã hội...</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Đúng là "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi", thay đổi suy nghĩ của mình trước ắt sẽ thay đổi số phận, nhưng không thể nào thay đổi một cách nhanh chóng được, không thể nào từ một người ít nói thành người nói nhiều, không thể thành người thụ động thành người hoạt bát được. Phải cần có thời gian để có cơ hội mà thay đổi. </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Đôi lúc, những gì mình nói trở thành điều khó nghe, bị chỉ trích, phê bình, ắt dễ ảnh hưởng đến sự thay đổi. Nên, cứ thế mà mình hạn chế lại một chút để lần sau có sự hòa nhập tốt hơn. </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Mà mình đâu phải là Thánh đâu, đòi hỏi sự thay đổi quá nhiều, nên cứ giao tiếp càng nhiều để cho sự thay đổi tích cực hơn. Thà làm người điên với sự nhận xét của mọi người, còn hơn trở thành </div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
"bác học" đối với mình. Điên điên mà dễ sống :p</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
học bài không được lên viết tâm sự :)</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
Làm cái blog mà chẳng biết làm gì kiếm tiền mà toàn nói chuyện phiếm. Vậy mới đâm ra sống ảo ^^</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="ah8s5-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<br /></div>
</div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-65685387319144507612016-12-02T23:45:00.001+07:002016-12-02T23:45:56.367+07:00Nỗi đau bắt nguồn từ đâu? <div class="" data-block="true" data-editor="biqm3" data-offset-key="2jt7j-0-0" style="background-color: white; color: #4b4f56; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="2jt7j-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="2jt7j-0-0">Nỗi đau bắt nguồn từ đâu? </span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="biqm3" data-offset-key="9nl7-0-0" style="background-color: white; color: #4b4f56; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="9nl7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="9nl7-0-0">Nếu không có hạnh phúc thì liệu nỗi đau có tồn tại</span></div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="biqm3" data-offset-key="fhre7-0-0" style="background-color: white; color: #4b4f56; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="fhre7-0-0">Trải qua rất nhiều chuyện rồi vui có buồn có dù gì mình cũng là người có kinh nghiệm đứng bên ngoài rất nhiều câu chuyện mà bình phẩm thì tại sao ngay lúc này mình là người trong cuộc mà không vượt qua được những chuyện mà bản thân cho rằng "thất bại"</span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
Xét theo lẽ tự nhiên, trong quá trình sống của con người tồn tại 2 dạng "thịnh và suy". Lúc thịnh là lúc mình mạnh mẽ, hạnh phúc vui vẻ nhất. Lúc suy thì than ôi, buồn rầu mà xuống sắc</div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="fhre7-0-0">Buồn thì sẽ có lúc vui thôi. Tại sao lại che giấu nỗi đau của mình rồi tự dằn vặt mình. Thử đặt mình là một người ngoài câu chuyện thử xem mình là gì trong câu chuyện đó, thử nghĩ mình hành động như thế có đúng không? </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="fhre7-0-0">Càng nghĩ một mình, càng cảm giác cô đơn. Người cô đơn mà lâu năm rồi thì tất nhiên sẽ có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giải quyết vấn đề buồn.</span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative; text-align: justify;">
<span data-offset-key="fhre7-0-0">Với mình, buồn mà hết tiền thì ở nhà nghe nhạc, đọc sách, còn vài đồng lẻ thì đổ xăng vi vu ngắm biển, không thì nước mía chém gió rồi về. Đâu phải ai cũng vui mà bận rộn với cuộc sống để rồi quên đi bạn bè. Nhờ bạn bè chia sẻ thì mình cũng cảm thấy vui. </span></div>
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="fhre7-0-0" style="direction: ltr; position: relative;">
<span data-offset-key="fhre7-0-0"><br /></span></div>
</div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-25995413014513429982016-09-07T23:47:00.001+07:002016-09-07T23:48:31.996+07:00GÓC BAN CÔNG<object height="180" width="640"><param name="movie" value="http://mp3.zing.vn/embed/song/ZW77F706" /><param name="quality" value="high" /><param name="wmode" value="transparent" /><param name="allowfullscreen" value="true"/><param name="allowscriptaccess" value="always"/><embed allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="640" height="180" src="http://mp3.zing.vn/embed/song/ZW77F706" quality="high" wmode="transparent"></embed></object><br />
<br />
Mượn bài hát của nhạc sỹ- ca sỹ Vũ Cát Tường để viết tâm trạng của mình một chút nhé!<br />
<br />
Bản thân mình lạ một cái là khi nghe một bài hát nào có tâm trạng phù hợp với hoàn cảnh của mình ở quá khứ là mình thường nhớ về quá khứ ấy, mà cảm xúc đó còn kéo dài đến hiện tại để có thể viết lên những cảm xúc này.<br />
<br />
Cảm xúc dâng trào khi có một tách cà phê bên cạnh và có một bài hát vang lên trong khung cảnh mình đang thưởng thức tách cà phê là rất là khó tả, đôi tay run run nhẹ nhàng che giấu niềm nhớ khi từng từ bài hát vang lên khiến cho đôi mắt bừng tỉnh rồi câu chuyện được trở về, làm chuyện ở hiện tại mất dần trong tâm trí...<br />
Nhớ về anh!<br />
<br />
Bất cứ nơi đâu, em vẫn nghĩ về anh dù anh ở nơi nào, người em đã từng thương để rồi em nghĩ đến anh khi hiện tại diễn tả lại khung cảnh ở quá khứ, làm em muốn buông bỏ hiện tại mà tiến về phía anh để trở về cái thời hồn nhiên giữa đôi ta.<br />
<br />
Em biết, bây giờ anh chẳng phải là của nhau như những lời nói đã từng hứa. Em chẳng muốn níu kéo anh ở lại vì dù thân xác anh ở bên em nhưng tâm hồn anh đã nằm về phía người anh thương, và hiển nhiên tâm hồn anh đã không còn thuộc về em nữa.<br />
<br />
Người đơn giản, thương nhau bởi những hành động đơn giản, nhưng nào ngờ đơn giản quá chúng ta tạo ra những điều hời hợt cho nhau. Chỉ cần cái nắm tay khi ở nơi đông người thôi là đủ, nhưng chỉ là giả tạo tại lý trí mỗi người đặt ra, cho đến bây giờ chỉ còn những tiếc nuối cho nhau.<br />
<br />
Hạnh phúc bên người thương thì chỉ cần nhìn thấy nhau hạnh phúc thôi cũng khiến trái tim còn lại an vui. Yêu, thì chỉ cần như thế, không cần giữ chặt như con chó cố gặm cục xương khô mà khó nhai. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, càng sâu đậm càng chia ly đau khổ.<br />
<br />
....<br />
<br />
Chắc não phải mình hoạt động nhiều quá hay sao nên cái tưởng tượng, mơ mộng hão huyền về một tình yêu đẹp thường rất đẹp, vô cùng đẹp.<br />
Ước gì thời gian quay trở lại để mình chọn con đường nghệ thuật nhỉ?<br />
Thõa sức mơ mộng vào nghệ thuật.<br />
Chán thật!<br />
<br />Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-8094165587081519402016-08-21T23:56:00.001+07:002016-08-21T23:56:10.294+07:00NGƯỜI YÊU CŨThời gian là liều thuốc cho tôi quên đi những gì đã cũ mà khiến trái tim tôi rất đau và nhớ đến cụm từ "người yêu cũ"<div>
<br /></div>
<div>
Càng quên là càng nhớ</div>
<div>
Đúng vậy, càng yêu sâu đậm thì khi chia tay, thì khó mà quên đi mau được, đi đâu, làm những hành động liên quan đến người cũ luôn luôn nhớ đến. Người tình cảm như tôi thì càng khó quên đi mối tình cũ.</div>
<div>
"Lỡ" đưa tay ra nắm lấy bàn tay mà tôi đã tin tưởng, cho đến khi buông ra và tự bản thân bước đi mà không có bàn tay còn lại như niềm tin đã mất, càng lâu dài càng khiến tôi chai sạn nhiều hơn, rồi có ngày con tim chai sạn, dù có người làm ấm trái tim ấy, nó không còn như ban đầu nữa, xem là vết sẹo không bao giờ lành lại được.</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Một cánh cửa mở ra thì cánh đó cũng có thể khép lại</div>
<div>
Dặn bản thân, yêu là điều đau khổ, nhưng thà khổ chứ không muốn "lỗ". Nên khi cô đơn, cái duyên lại dẫn dắt đến người mới để che khuất đi người cũ. Cũng như vạn vật "âm thì có dương" để dung hòa. Rồi lại yêu người mới mà cố quên đi người cũ. Bắt đầu lại từ đầu, từ một niềm đau thì càng đau hơn nhiều. Cứ nghĩ chuyện gì cũng không là quá muộn nên tạm quên đi người cũ mà chào đón người mới. Ấy thế mà, cứ như vết xe đổ, chuyện mới chẳng đi đến đâu để rồi cả hai không tìm được tiếng nói chung, vì quá khứ cứ giữ khư khư thì làm sao hòa hợp được. Cuối cùng "người mới lại trở thành người cũ". Một vòng tròn khép kín. Người bắt đầu cũng là người kết thúc. </div>
<div>
Dặn bản thân đừng tình cảm quá, để đến khi bước qua nhau thì người quá tình cảm thì người đó đau nhiều nhất.</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Cố níu kéo nhưng thật sự chẳng níu kéo.Tay buông nhưng lòng chẳng buông nổi.</div>
<div>
Người tình cảm thường là người cố tỏ ra mạnh mẽ, thật sự bên trong rất yếu đuối. Tôi là vậy, chẳng bao giờ nói yêu, hay bên nhau suốt đời mà chỉ giữ lời nói ấy trong đầu,</div>
<div>
Chỉ mong anh đến mà lôi em ra cái nỗi đau tự em dày vò chính em. Anh đang ở đâu, để em cô đơn đến dường này. Em chỉ quan tâm anh bằng những cuộc điện thoại, nếu anh mở lời, có thể em sẽ chạy đến vì anh.</div>
<div>
Tiếc thay, chẳng ai nói ra lời thật lòng trong tim mình, đến khi rời xa, thì nhìn lại, bao tiếc nuối dâng đầy. Nếu như chấp nhận những lời thật lòng thì chưa đủ niềm tin. </div>
<div>
Yêu là phải có niềm tin. Nên khi nhớ đến người lúc nào nói yêu tôi, thì tôi chẳng bao giờ tin nổi. Liệu lời nói ấy là thật lòng, hay chỉ muốn nói thế để chiếm lấy con tim. Con người ở thời đại này, có bao giờ "giữ chữ tín" đâu, mà dám tin lời nói nhăng cuội, thề thốt. "Anh nói với tôi được, thì người khác anh cũng nói được". Mình đã kiểm chứng điều này. </div>
<div>
<br /></div>
<div>
"Người yêu em thật lòng, là người trao cả tình lẫn tiền cho em..." Đây là câu nói mà tôi đã nghe được từ một người kinh nghiệm đi trước. Người đàn ông này đã nói với một người chị mà tôi quen, để khi tôi có duyên nghe được chị ấy nói mà tôi nghiệm ra rằng: </div>
<div>
Ở xã hội phức tạp này, chuyện gì cũng có, câu ấy đặt trong một vài trường hợp thì đúng, và ngược lại</div>
<div>
Ví dụ như thế này, mặt phải của câu ấy thì một vài trường hợp khỏi ví dụ, còn mặt trái là</div>
<div>
Anh ấy luôn quan tâm chăm sóc ăn uống, lo lắng sức khỏe cho bạn một thời gian dài như là vài năm gì đấy, cảm giác anh ấy rất tốt và tôn trọng mình. Nhưng đến ngày anh ấy đòi cưới cô ấy, muốn cô ấy trao thân, ừ cho là cô ấy chấp nhận. Rồi ngày cưới bụng mang dạ chửa, bà con dòng họ, anh em gia đình , xì xầm, xì xào, miệng lưỡi như dao búa ấy. Liệu anh chàng ấy còn dũng cảm yêu cô ấy không, một vài trường hợp đạp dư luận, còn một vài là anh chàng hiếu thuận, thà nghe theo gia đình còn hơn ở bên "đứa con gái hư như vậy"....Đấy đấy! </div>
<div>
Ở cái xã hội du nhập văn hóa phương tây bây giờ thì càng ngày càng mất đi truyền thống văn hóa gọi là dân tộc.</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Tôi chẳng dám lên án điều gì, vì có thể tôi sẽ gặp phải điều ấy, theo Phật giáo là mang nghiệp cho thân, đó là thuyết Nhân Quả.</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Và dù tôi có trải qua mối tình nào, người con gái luôn là người mất mát nhiều nhất. Làm gì cũng bị xã hội lên án hơn đàn ông, nhưng liệu đàn ông có hơn phụ nữ!?</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Tình yêu cũng chỉ là có duyên gặp mặt, nhưng khi hết duyên thì chẳng bao giờ gặp lại. Cũng có câu:</div>
<div style="text-align: center;">
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ</div>
<div style="text-align: center;">
Vô duyên đối diện bất tương phùng</div>
<div style="text-align: justify;">
Lúc này, tôi thật sự nhớ những người đã đi ngang qua đời mình. Có là ai tôi cũng nhớ vì nhờ họ mà tôi nhận ra có nhiều thứ đáng giá hơn sau khi chia tay họ.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Quá khứ thì cũng là quá khứ. Con người có tư duy nên lúc nào cũng nhớ đến quá khứ mà đau lòng mà chẳng làm gì đượchơn động vật, động vật cũng có quá khứ nhưng hình thành thói quen. Có lẽ, thay đổi thói quen thì con người có thể làm hơn động vật là vậy</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tại sao em không thể bỏ quên những gì xảy ra với anh, quên anh đi, tại sao lại như vậy. Em chẳng thể nào bỏ đi được vì đi nơi đâu tại nơi em sống đều vương vấn hình ảnh của anh. Liệu anh có nhớ đến em như em nhớ đến anh không. Dù ta có dại dột làm đau lòng nhau thì cầu mong anh hạnh phúc với cuộc sống mà anh đang có mà không có em bên cạnh. Em luôn nhớ đến hình ảnh của anh, em sẽ cất anh vào đâu đó trong tâm trí em, để thời gian trôi qua thì anh chỉ là kỷ niệm, chỉ là quá khứ. Mà quá khứ là bài học cho ngày mai. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nghe một bài hát lại nhớ lại những gì đã qua. Buồn thật!</div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-42690364614160950662015-08-10T18:22:00.001+07:002015-08-10T18:24:23.900+07:00Cuộc đời cơ bản là buồn <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYAqcjbcUlYeRA2bZBnXvQOb1tuobUj5c6aSW4eKumi_0CRZs6Tw_vy7FH6LRV-PftQWFrkjNWGI_fWD-SpJdLzwQ899ZtAS-MTN4hI-bR3j9p2BDN3d0vZ8JIO_7hIoRK6ahSs_dzs3Gk/s1600/doi+co+ban+la+buon.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="372" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYAqcjbcUlYeRA2bZBnXvQOb1tuobUj5c6aSW4eKumi_0CRZs6Tw_vy7FH6LRV-PftQWFrkjNWGI_fWD-SpJdLzwQ899ZtAS-MTN4hI-bR3j9p2BDN3d0vZ8JIO_7hIoRK6ahSs_dzs3Gk/s400/doi+co+ban+la+buon.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
sinh ra là mang một cái nợ của thế gian, mà nợ thì có bao giờ là vui, nên nó sẽ buồn </div>
Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-87496423921150948732015-08-10T00:31:00.000+07:002015-08-10T00:31:38.871+07:00Mỗi em bé là một thiên tài<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCiuYiRTyA3HQnnoQOfyaDhUqRQF2CFYzAKBWxM9rxVTXtvll1Z-tOh7YrBDn6DJqc9ZG5JQ333qUbs5Mj9VAiriMxDQlqyBNpVnNm3uxqwVCMdfq3pwxVdiNzpZA9NBPR2e22_fFD9Dv5/s1600/toi+1+tuoi.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCiuYiRTyA3HQnnoQOfyaDhUqRQF2CFYzAKBWxM9rxVTXtvll1Z-tOh7YrBDn6DJqc9ZG5JQ333qUbs5Mj9VAiriMxDQlqyBNpVnNm3uxqwVCMdfq3pwxVdiNzpZA9NBPR2e22_fFD9Dv5/s320/toi+1+tuoi.jpg" width="232" /></a><a href="http://www.slideshare.net/letuyen790/mi-em-b-l-mt-thin-ti-ti-1-tui-nxb-gio-dc-2010-hnh-o-101-trang" target="_blank">đọc online click ở đây</a><br />
muốn tải thì tải tại trang đọc hoặc mua tại một số trang đọc online<br />
Ebook thuvienso hoặc Tailieu.vnThanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1486870132298647970.post-73497041604002841992015-08-10T00:12:00.001+07:002015-08-10T00:37:04.092+07:00Tôi và Sài Gòn mùa mưaVào những ngày mưa ở nơi đất khách quê người như thế này đúng là thật buồn. Nhớ nhà, mọi thứ dường như khó khăn hơn. Sắp ra trường, sắp tốt nghiệp, học hành với bao bận tâm về tiền bạc trong cuộc sống hằng ngày thật mệt mỏi, làm ta buồn hơn. Muốn về nhà nhưng không dám về mà về thì chẳng còn đồng nào để về. Chán quá đi mất, nghĩ rồi lại nghĩ, sắp ra trường mình sẽ làm gì.<br />
Buồn quá, muốn tìm một con đường thật sự để đi nhưng sao đến khó vô cùng. Phải làm sao đây, mọi thứ khiến mình ngỡ ngàng, tại sao mình lại có cảm giác đó chứ, tại sao mình lại sợ hãi mọi thứ, mình đang bối rối chăng, không phải, đó không phải tính cách của mình...<br />
Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ mọi người trong gia đình, nhớ những tháng ngày êm đềm vui vẻ cùng gia đình, tại sao mình lại thích đi ra ngoài hơn là ở trong nhà chứ, mình thích đi chơi hơn là học, với tính cách này của mình thì khó mà học cao được.<br />
Tâm sự mùa cũ!Thanh Hươnghttp://www.blogger.com/profile/11461147873144706314noreply@blogger.com0