Trống rỗng


Đã bao giờ bạn rơi vào trạng thái này? Ắc hẳn cũng có ít nhiều lần, một cảm giác thật lạ. Khi ấy ta như bị đóng băng không là hoàn toàn, vì vẫn có thể cử động, vẫn có thể thở, vẫn có thể quan sát mọi vật chung quanh, nhưng chỉ có suy nghĩ là bất động… Vào mỗi lúc ấy, ta dường như cảm thấy lạnh lẽo, một hơi lạnh từ đâu tới rồi lan vào người. Và sau đó là se người lại, cảm giác chỉ còn mình ta. Mọi thứ xung quanh lúc ấy như trái tim, khối óc,.. có thể hoạt động bình thường, nhưng dường như chỉ có thông số của suy nghĩ thì dừng lại ở mức 0. Thật nguy hiểm, vì nếu một yếu tố bên ngoài nào tiếp cận với “nguồn suy nghĩ” trong ta lúc này, ta sẽ trở nên yếu đuối dần đi. Nên thường khi ấy, ta chọn một nơi thích hợp chỉ có một mình để ẩn nấu trong trạng thái này, đấy là trống rỗng.

Cảm giác trống rỗng thật kì lạ, khi ấy ta thường nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, nhưng bản thân đôi khi không rõ đấy là gì, vì suy nghĩ lúc ấy tạm đóng băng để có thể phân tích ra những thứ trước mắt mình. Trạng thái ấy cứ như vậy tồn tại vài giây, vài phút, hoặc thậm chí là vài tiếng đồng hồ sau đấy, khi trống rỗng bị phá vỡ, mọi cảm xúc như chợt trào ra, tuôn ra đột ngột không sao ngăn lại nổi… Và dường như suy nghĩ mượn giọt nước mắt để lọc lại mọi thứ, để sự ưu phiền lắng đọng tại trái tim hoặc tâm hồn. Khó chịu thật, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn là cảm giác mang một sự hỗn độn vào người, mọi thứ trong ta lúc ấy như quay cuồng vô định.

Khi trống rỗng, bạn không muốn làm gì cả, không muốn ai nhìn thấy cả,… và bạn thu mình vào đâu đấy, nơi mà chỉ có bạn đối diện với trạng thái này, nơi không đủ ánh sáng để bạn nhìn rõ sự việc. Nhưng trống rỗng cũng là một khoảng lặng, vì khi ấy mọi suy nghĩ đã tạm dừng lại, bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có thể nó được ghì chặt bởi một thứ gì đấy, đến khi không còn kìm nén được, nó sẽ bùng nổ và thật tế không thoát ra được. Những điều ghìm nén ấy, lúc này sẽ như chạy qua lại để bạn sàng lọc lấy những gì nên giữ lại để ra một quyết định cho nguyên nhân. Và đôi khi sự phát nổ này làm cho bạn đau, đau tê tái hay là cảm giác đau dần theo mức độ từ thấp nhất và lớn dần lên. Thật tệ khi phải đối diện với thực tại lúc này đây. Sau mỗi giây phút này, suy nghĩ bắt đầu trở lại và có thể tích cực hoặc tiêu cực hoặc chỉ là một quyết định tạm thời không mang đến lợi hay hại.

Đôi khi nỗi đau khiến bạn tê tái, và lạnh buốt, khi ấy trái tim bạn đang bị rỉ máu. Hãy xoa dịu nó tạm thời bằng những khoảng lặng, đấy sẽ là những liều thuốc giảm đau tạm thời, tạm thời cho cái vết thương kia và tạm thời giữ ấm cho trái tim nhỏ bé này.

Thật ra, nếu trong trạng thái trống rỗng, không hẳn rằng bạn sẽ cảm thấy hết mọi thứ trong khoảng khắc ấy, chỉ khi nào nó thật sự bùng nổ, khi mà vật vô hình nào đấy không còn đủ sức ghìm chặt nỗi đau của bạn nữa, lúc ấy bạn sẽ hiểu rõ hơn về sự trống rỗng quanh mình. Không ai muốn mãi đối diện với nỗi cô đơn cả, một sự che chở ấm áp sẽ khiến vết thương lành dần. Hi vọng rằng mọi nỗi đau sẽ tìm thấy liều thuốc (quyết định) để chữa lành dần cho tâm hồn, cũng như trái tim ta.

Nhưng trống rỗng không phải khi chìm vào những nỗi đau hỗn độn ta mới gặp phải. Một sự trống trãi cũng mang đến khoảng không trống rỗng...

(sưu tầm)

1 nhận xét:

Có người nhận xét blog của bạn

Sponsor