Tù điểu

Mỗi ngày trôi qua trong lặng im, dù cho tiếng chim hót ngoài kia vang trời. Lững lờ nhìn thời gian trôi qua, lòng vẫn chờ... chờ đợi...chờ đợi...chờ đợi, rồi chờ đợi điều gì đó đến. Để mỗi đêm không còn mơ thấy ác mộng. Không khóc được thành tiếng. Cảm giác chỉ là một cái xác, cố giao tiếp xung quanh cho phù hợp, còn tâm can thì chẳng còn cảm giác gì nữa. Chẳng thèm nghe nhạc nữa, chẳng thèm đọc sách nữa, cũng chẳng thèm gì nữa. Biết làm gì bây giờ, mãi mông lung trong thế giới như vầy mãi sao?! Cảm giác quên dần cách dang cánh, quên dần cách tung bay, quên mất rồi làm sao đây...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Có người nhận xét blog của bạn

Sponsor