Ngồi buồn bật khóc

 Tôi nhớ mẹ, tôi nhớ ba...vì một câu chuyện vu vơ của ai đó hay một bộ phim đang xem lướt qua hoàn cảnh của nhân vật, tôi lại nhớ đến rồi bật khóc. Không dám nói với ai về tôi rất nhớ ba mẹ mình, không dám chia sẻ cùng ai. Cất giấu nỗi nhớ họ vào tim mình. Lao vào công việc bận rộn như giả vờ quên đi, để rồi vô thức bật khóc. 

Tôi mồ côi ba khi lên 16 tuổi, mồ côi mẹ khi đã được "nửa cuộc đời". Thời gian càng tiến về phía trước thì thời gian ở bên cạnh những người thân yêu càng ngắn dần. 

Một người cậu họ của tôi đã từng nói, mẹ bây mất, thế hệ của cậu cũng gần đất xa trời, vài bữa đi hết như ba mẹ mấy đứa vậy, câu nói vu vơ lúc tôi gặp cậu, tôi giả vờ cười để vơi bớt nỗi đau trong câu nói nhưng nghe sao buồn quá. 

Ngẫm lại có khi tôi ngồi đây, tương lai chẳng biết được thế nào có khi lại ra đi bất chợt mà không ngờ tới. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Có người nhận xét blog của bạn

Sponsor