Yêu thầm

Rồi một ngày tôi nhận ra, trong tim mình...có chút nhung nhớ, có chút vấn vương...tôi ngớ ngẩn nghĩ rằng "mình bệnh rồi". Đó nào chẳng là bệnh sinh học bình thường, mà là 1 căn bệnh của tâm lý...Đó là tương tư...tôi biết yêu...và  tôi đang yêu...
Yêu ư, có lẽ là điều vớ vẩn, tôi cứ nghĩ đó nào phải là điều không thể đối với một người luôn cho mình có trái tim tượng đá,...vì bởi lẽ tôi đã ngăn cản trái tim mình bằng nhiều bức tường cuộc sống. Nhưng tại sao trái tim ấy lại rung động trước bạn...cũng có thể nó đã bị phá vỡ bởi nhiều người trước đây, nhiều người đã khiến cho trái tim tôi thầm yêu, tôi đã thầm yêu nhiều người đến mức làm bào mòn bức tường trong tim mình nứt ra. Và bạn là người sau cùng, người đã làm bức tường ấy vỡ ra...

Tôi nhớ bạn, tôi nhớ bạn nhiều lắm...trong phút ngắn ngủi của sự nghỉ ngơi hình bóng của bạn đã chen vào tâm trí của tôi. Tôi không biết cách nào có thể dừng suy nghĩ ấy lại. Tôi không ngừng suy nghĩ về bạn. Tôi chẳng biết làm sao để dừng lại  ??? Tôi yêu bạn mất rồi!

Lặng thầm, lặng lẽ, giống như vô hình, cảm xúc ấy nhẹ nhàng lướt qua tôi, làm trái tim tôi như vỡ ra...

Từng ngày trôi, trôi, cứ trôi mãi, làm cho tôi càng nhận ra rằng : Tôi yêu bạn rất nhiều !

Kín đáo và âm thầm, tôi ngắm nhìn bạn hay nói chuyện với bạn như những người bạn mà bấy lâu nay chúng ta quen biết nhau. Và chẳng bao giờ những lời trong tim tôi thốt ra thành lời.

Những suy nghĩ ấy chỉ mình tôi biết, chỉ mình tôi biết là tôi yêu bạn. Tôi muốn cho bạn biết tình cảm của tôi dành cho bạn, nhưng tôi...tôi cảm thấy sợ hãi nhiều thứ, chính nỗi sợ hãi ấy đã khiến tôi dừng lại một lời nói trong tim mình là :"Tôi yêu bạn"

Rồi một ngày, bạn cùng với một người mà tôi chẳng hề quen biết cùng nắm tay bước trên con đường trải đầy hoa và hạnh phúc...Lúc ấy, một lần nữa bạn làm trái tim tôi như vỡ òa thêm lần nữa. Bạn làm tôi đau, bạn làm trái tim tôi tan vỡ. Niềm tin và hy vọng chờ một ngày mà trái đất quay chậm lại để tôi có thể nói lời yêu đến bạn. Nhưng có lẽ bây giờ đã quá trễ mất rồi.

Lần này tôi cũng ngắm nhìn bạn và nói chuyện với bạn như những người bạn bình thường như bao người bạn khác. Và chúng ta chỉ có thể là bạn...

Nhìn bạn bên cạnh người bạn yêu, thật là một điều tồi tệ đối với tôi. Dù biết tôi có thể làm mọi chuyện thay đổi để trở thành người đứng bên cạnh bạn. Nhưng tôi chẳng muốn làm điều ấy. 

Tôi không muốn làm người thứ 3, tôi không muốn trở thành kẻ xấu xa...
Dần dần tôi hiểu ra rằng :
Tôi yêu bạn, nhưng tôi biết bạn sẽ chẳng bao giờ là của tôi, nên tôi quyết định sẽ nhớ bạn để một ngày nào đó tôi sẽ quên bạn...

Thôi nhé, chào bạn...Người tôi thầm yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Có người nhận xét blog của bạn

Sponsor